Đêm giao thừa năm 1980, Karen Potack, 20 tuổi, sinh viên Đại học Stevens Point, tới hộp đêm với vài người bạn. Khi tụ điểm đóng cửa lúc 1h, bạn bè đã không thấy Karren đâu.
Hai giờ sau, cảnh sát nhận được cuộc điện thoại báo án bằng giọng nức nở xen lẫn rùng rợn. "Có một cô gái bị thương ở đây", hắn đọc địa chỉ rồi cúp máy sau chưa đến 10 giây.
Thật kỳ diệu, Karen sống sót nhưng mất trí nhớ.
Nửa năm sau, ngày 3/6/1981, một nhóm thiếu niên tình cờ phát hiện một thi thể ở khu vực nhiều cây cối ở phía bắc, gần xa lộ. Nạn nhân Kimberly, 18 tuổi, bị đâm 61 nhát và bị siết cổ.
Cảnh sát sau đó nhận được một cuộc điện thoại khác, rất giống với cuộc điện thoại sau vụ tấn công Karen trong đêm giao thừa. Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói: "Chết tiệt, các ông có tìm được ra tôi không vậy? Tôi không thể dừng lại...".
Cảnh sát đã thành công trong việc lần theo dấu vết của cuộc gọi đến một điện thoại công cộng tại một quán bar đối diện với trạm xe buýt ở phố St. Peter. Nhưng khi họ đến, không có ai ở đó.
Hai ngày sau, người đàn ông này gọi 911 một lần nữa, nói không có ý định giết cô gái và sẽ đầu thú ngay. Tất nhiên, hắn không làm vậy.
Dù kẻ giết người đã để lại nhiều cuộc điện thoại, cảnh sát vẫn chưa xác định được danh tính. Báo chí sôi sục trong khi người dân Minneapolis, bang Minnesota sống trong không khí sợ hãi.
Mô típ duy nhất của hắn đến lúc này chỉ là gọi điện báo án sau mỗi lần xuống tay, nạn nhân là hai cô gái. Không ai biết hắn nhằm vào những đối tượng cụ thể nào nên đều lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.
Minneapolis không phải đợi lâu để thấy vụ án thứ ba.
Ngày 21/7/1982, Kathleen và Carol, hai người bạn thân lên kế hoạch đi nghỉ ở Đảo Mackinac. Sáng đó, Carol lái xe đến nhà bạn để cùng ăn sáng trước khi khởi hành. nhưng gõ cửa không thấy ai ra. Cô tự vào tìm và thấy thi thể khoả thân của Kathleen trong nhà tắm.
Nạn nhân thứ tư là Barbara Simons, một y tá 40 tuổi, ở bờ sông Minneapolis. Ngày 5/8, Barbara đến quán bar Hexagon và gặp một người đàn ông trong quán bar. Hắn bắt chuyện, cô mời hắn một điếu thuốc, sau đó nói sẽ cho đi nhờ về nhà.
Barbara được phát hiện đã chết vào sáng hôm sau với nhiều vết đâm. Một lần nữa, kẻ giết người đã gọi điện cho cảnh sát và nói: "Xin đừng nói gì, chỉ lắng nghe. Tôi xin lỗi vì tôi đã giết cô gái đó. Tôi đã đâm 40 nhát".
Người đàn ông tại quán bar được các nhân chứng mô tả khoảng 40 tuổi, cao 1,8 m, nặng tầm 85 kg, da ngăm và tóc đen.
Trong khi cảnh sát đang loay hoay truy tìm người đàn ông này, kẻ giết người đã tấn công nạn nhân tiếp theo, Denise Williams, 19 tuổi, gái mại dâm. Cô được một người đàn ông chưa rõ danh tính tiếp cận, ngã giá. Khi xe của khách mua dâm rẽ vào con đường cụt, Denise biết có điều gì đó không ổn.
Trước khi cô có cơ hội phản ứng, kẻ này đã tấn công bằng tuốc nơ vít, đâm 15 nhát. Denise với lấy một chai thủy tinh ở dưới chân đáp trả và chạy được ra khỏi xe.
Gã mua dâm sau đó gọi cứu thương và nhân viên tổng đài nhận thấy giọng của có điểm tương đồng với kẻ giết người khét tiếng mà cảnh sát đã phát công khai suốt 2 năm nay. Sự việc được báo cảnh sát.
Nghi can được xác định là Paul Michael Stephani, 37 tuổi, làm công việc dọn vệ sinh bệnh viện và nhân viên vận chuyển, bốc dỡ hàng hóa. Paul liên tục bị sa thải vì không hoàn thành công việc và thái độ hung hăng. Anh ta luôn giải thích điều này bằng lý do bị bệnh động kinh, dù không có giấy khám sức khỏe chứng minh.
Khi mất việc tại nơi làm việc cuối cùng, Paul tức giận quay lại khu vực xung quanh nhà máy. Đây là nơi hắn nhìn thấy Karen, nạn nhân đầu tiên. "Ban đầu tôi chỉ định mời cô ấy đi uống cà phê. Cô ấy không có áo khoác, tôi muốn che chở cho cô ấy, nhưng rồi đầu óc tôi quay cuồng", hắn khai.
Paul bị kết tội giết Barbara Simons nhưng do thiếu bằng chứng, do đó chỉ bị kết án trong 2 vụ giết Karen và Barbara, lần lượt lĩnh 18 và 40 năm tù.
Trong khi điều tra lý lịch của hắn cảnh sát nhận thấy trước đây Paul có bạn gái, nhưng sau đó cô đã trở về quê hương Syria cho cuộc hôn nhân sắp đặt. Điều này khiến Paul rất suy sụp.
"Khi Paul tấn công các nạn nhân, có thể hắn nghĩ rằng đang tấn công bạn gái cũ vì cảm thấy bị phản bội", nhà chức trách phân tích. Song Paul chưa bao giờ tiết lộ động cơ các cuộc tấn công.
Tuy nhiên, vào năm 1987, Paul đã thú nhận tội giết nạn nhân thứ hai, Kimberly, sau khi biết rằng bị ung thư và chỉ còn chưa đầy một năm để sống. Ngày càng gần cái chết, Paul càng sốt sắng thú nhận. Tổng cộng hắn đã giết 4 người.
Ngày 12/6/1988, Paul chết vì bệnh tại nhà tù an ninh tối đa Oak Parks Heights.
Hải Thư (Theo Murderpedia, Morbidology)